nop |
Hãy thử tưởng tượng 100 năm trước làm gì đã có trực khuẩn, bệnh viêm dạ dày, bạch hầu, đau ruột thừa ? Ngay cả bệnh dại cũng không thấy. Chúng ta biết tới những bệnh này chính là nhờ sự tân tiến của y học. Có thể quan sát sự tân tiến đó qua trong thực tiễn : trước kia, bệnh huyết áp cao thường chỉ cần trích máu, sau đó cho là phải uống thuốc an thần, rồi sau nữa là chườm đá lạnh. Bây giờ không ai được cho phép điều trị kiểu như vậy nữa. Và không riêng gì so với bệnh huyết áp cao, mà với những bệnh khác cũng vậy .
Ví dụ như bệnh thấp khớp, trước kia cho là dùng khoai tây nóng đắp lên chỗ đau là được, giờ đây những bác sĩ được cho phép muốn đắp thứ gì cũng được. Hoặc như với bệnh động kinh, trước kia khi bệnh nhân lên cơn, người ta thường mở cúc áo cho dễ thở thì nay lại phải mặc loại áo bó kín kẽ. Tất cả sự biến hóa trên dẫn chứng một cách hùng hồn y học đã phát triển tột bậc .
Chỉ duy nhất yếu tố không tiến cùng vận tốc phát triển chóng mặt của ngành y. Đó là thời hạn để một người trở thành bác sĩ. Thời thời xưa muốn thành bác sĩ, người ta chỉ cần bỏ ra hai mùa đông để tới trường ở thị xã và hai mùa hè ra sông thả mấy cái xác cho trôi tới những xưởng cưa .
Còn bây giờ phải mất từ năm tới tám năm. Và có người nhận xét thanh niên bây giờ ngày càng chậm hiểu và lười biếng, nhất là những người đã qua tuổi 50. Nhưng dù có chấp nhận thực tế này, ta cũng không thể hiểu tại sao phải mất tới tám năm để thu nạp lượng kiến thức mà xưa kia chỉ cần tám tháng.
Bạn đang đọc: SỰ PHÁT TRIỂN CỦA Y HỌC
Tuy nhiên, tôi lại muốn chỉ ra một thực tiễn khác : đó là việc làm của những bác sĩ ngày càng đơn thuần hơn, tới cả chỉ cần bỏ ra hai, ba tuần là hoàn toàn có thể làm theo được. Ví dụ trường hợp dưới đây :
Một người tới phòng mạch .
– Thưa bác sĩ, tôi đau quá !
– Ở đâu ?
– Đây, chỗ này .
– Đứng lên ! Giơ hai tay lên !
Bác sĩ đi ra phía sau, đấm một cú thật mạnh vào sống lưng bệnh nhân .
– Anh có cảm giác gì không?
– Có ạ .
Bác sĩ đi về phía hành lang cửa số, nhìn ra ngoài một lát rồi quay lại lẩm bẩm :
– Chà … Tê nhẹ màng nhĩ .
– Thế ạ ? Có chữa được không ạ ?
– Hừm … Chỉ cần nghỉ ngơi, nằm yên trên giường, không hoạt động một thời hạn là được .
Tất nhiên bác sĩ chẳng hề biết gì về tình hình của bệnh nhân, nhưng nếu anh ta chịu nằm yên trên giường thì hoặc là anh ta sẽ tự khỏi, hoặc là sẽ chết một cách yên ổn. Mỗi sáng bác sĩ vẫn tới thăm khám, nghe tim phổi, gõ gõ vào ngực, sống lưng với hy vọng rồi chính bệnh nhân sẽ tự nói ra căn bệnh của mình .
Các bạn sẽ nói : Nếu chữa trị như vậy thì làm thế nào gây được lòng tin ở bệnh nhân ? Không sao, thời nay sự hoài nghi đó sẽ được giải tỏa bởi cái gọi là phòng xét nghiệm. Dù là bị bệnh gì thì bệnh nhân cũng được lấy thứ gì đó trên khung hình để mang đi xét nghiệm. Một nhúm tóc, một mẩu thịt nhỏ dưới tai, thử máu thì vài lần. Những thao tác này khiến bệnh nhân cảm thấy yên tâm, tin yêu mình được chú ý quan tâm và cũng đáng đồng xu tiền bỏ ra .
– Phải – một người quấn băng kín mít nói với bạn bè tới thăm – Bác sĩ nói mình chỉ hơi bị mất cảm giác. Nhưng ông ấy đã gửi một mẩu tai của mình tới New York, một ít ruột thừa tới Baltimore và một nhúm tóc của mình tới các tạp chí y học. Trong lúc chờ kết quả, mình chỉ cần nằm yên trên giường, không nên lo lắng và gắng sức vận động. Bác sĩ còn cho phép uống một ly whisky với chanh tươi kèm hạt nhục đậu khấu, mỗi giờ một lần.
Nói xong những lời này, bệnh nhân tỏ ra rất hài lòng, chìm vào đống chăn mền êm dịu .
Dù sao thì những bạn có thấy buồn cười không, khi tôi, bạn hay bất kể ai, cứ hễ thấy hơi đau chỗ nào đó là vội bắt taxi tới ngay bệnh viện. Thậm chí có xe cấp cứu càng tốt. Để được cảm thấy yên tâm. ■
T.Dũng (st)
Source: https://suthatmatlong.com
Category: Chuyện 5 châu